Ba Giai và Tú Xuất là cặp bài trùng trong lịch sử Việt Nam. Hai nhà nho bất đắc chí suốt năm đi khuấy động dân làng cho hả nỗi bất bình, trước những thói xấu của xã hội đương thời.
Thấy cô bán hàng áo quần ở dưới phố thường rất chua ngoa với mình, Tú Xuất muốn "trả miếng" cô một vố cho biết tay.
Một hôm, Tú Xuất ăn mặc chỉnh tề, đầu chít khăn chữ nhất, chân đi giày hạ, mình choàng áo dài thâm, nhưng lại không vận quần. Rồi bảo đàn em đem võng lại, đợi trời bắt đầu tối nhá nhem, võng đến hàng cô ả để Tú Xuất vào mua đồ. Nhờ áo dài phủ ra ngoài nên không ai biết là Tú Xuất không vận quần.
Tú Xuất lựa một cái quần đắt tiền nhất, mặc vào, dạo qua dạo lại xem hàng vài vòng, rồi chậm rã ra về, không trả tiền, cũng không nói gì với cô bán hàng. Cô ả chạy theo níu lại: "Ô hay, cái ông này mua quần rồi bỏ đi không thấy trả tiền”.
Tú Xuất quát mắng: "Con bé này hay chửa. Ai mua hàng gì của mày mà đòi trả tiền?”
Cô ả cũng không vừa, túm ngay Tú Xuất lại, tru tréo lên, rồi cho người nhà mời ông trưởng xóm lại xử. Khi trưởng xóm đến, hai bên đôi chối mãi, người bảo mua quần mà không trả tiền, người bảo chỉ xem hàng chứ không mua gì.
Tú Xuất hỏi cô ả: "Nếu bảo tôi mua quần thì mua cái quần nào, tôi đem dấu ở đâu?”. Hai người cãi qua cãi lại, không ai chịu kém ai.
Theo lời yêu cầu từ Tú Xuất, trưởng xóm cho người kéo quần của Tú Xuất xuống, thấy quả y chỉ vận có một cái quần.
Lúc đó, anh chàng càng được đà lên giọng: "Mặt mũi tôi thế này, khăn áo như thế kia, võng cán như thế nọ, mà tôi ở truồng đi dạo phố, xin hỏi trên có ông trưởng xóm, dưới có bàng quan các ngài đây, nghe có lọt lỗ tai không? Con bé này quen thói chua ngoa lâu rồi, nay sinh sự thì phải bị sự sinh".
Kết quả, cô bán hàng bị phạt vạ, Tú Xuất nghênh ngang ra về với cái quần mới.