Đêm nay, bạn gặp ai cũng thấy họ dễ thương, nhìn ai cũng được họ đáp trả bằng những nụ cười và cái đập tay chung niềm vui chiến thắng. Dù trẻ hay già, dù nghèo hay sang chẳng ai còn bận tâm đến những khoảng cách bình thường ấy nữa...
Có lẽ đã ngót nghét hơn10 năm, cả nước mới lại hừng hực tinh thần bóng đá đến như vậy. Tôi vẫn còn nhớ đêm Chung kết SEA Games 22 năm 2003 trên sân Mỹ Đình, dù bị dẫn trước một bàn nhưng rồi Văn Quyến đã khiến hàng triệu người hâm mộ như muốn bùng cháy khi gỡ hòa 1-1 ở phút 90+1, mở ra bao hy vọng. Dù sau đó đội bóng áo đỏ đã để thua trong hiệp phụ nhưng tinh thần thi đấu kiên cường đến phút cuối của các cầu thủ trẻ đã làm nức lòng người hâm mộ.
Nhưng liên tiếp các giải đấu sau đó, không chỉ là những nỗi thất vọng vì thua cuộc mà còn là sự cay đắng đến với người hâm mộ khi hàng loạt cầu thủ bị phát hiện bán độ.
Đến năm 2008, niềm hy vọng vào bóng đá nước nhà lại được nhen nhóm khi đội tuyển Việt Nam giành chức vô địch AFF Cup sau bàn thắng vàng của Công Vinh trong đêm chung kết. Đấy là 1 kỳ AFF Cup cực khó khăn nhưng đã để lại những khoảnh khắc đáng ghi nhớ suốt cuộc đời những fan hâm mộ bóng đá. Đêm ấy, người dân cả nước đã tràn ra đường để ăn mừng chiến thắng, hò reo khắp mọi nẻo đường, những lá cờ đỏ sao vàng phấp phới bay trong niềm tự hào của hàng triệu con tim.
Và rồi suốt 10 năm qua, sau những trận bại liên tiếp, thậm chí là từ vòng loại, những màn trình diễn mờ nhạt đã làm cơn sốt bóng đá ở nước ta nguội dần. Không còn ai thiết tha mong chờ để "ào" ra đường ăn mừng chiến thắng nữa. Để rồi trước những giải đấu lớn của đội tuyển, người ta cũng không màng đến việc theo dõi trực tiếp, chỉ lướt báo để cập nhật tỉ số cuối cùng.
Nhưng, sau hai trận thắng lịch sử của U23 Việt Nam trước Iraq và Qatar chỉ trong một tuần qua, tình yêu và niềm hy vọng vào bóng đá nước nhà lại trỗi dậy mạnh mẽ.
Những chiến binh quả cảm của đội tuyển U23 Việt Nam đã đả bại U23 Qatar để tiến thẳng vào chung kết U23 Châu Á.
"Thắng rồi bà con ơi" - Tiếng cười rộn ràng hòa cùng nước mắt khắp mọi ngõ phố
Sau trận thắng kịch tính trước U23 Iraq, những chiến binh quả cảm của U23 Việt Nam đã kéo hàng triệu fan hâm mộ bóng đá xích lại gần nhau. Từ nhà ra phố, từ cơ quan đến trường học, thậm chí ở bệnh viện, ai ai cũng cùng nhau ngồi lại, để nín thở theo dõi từng giây từng phút chiến đấu của những chàng trai can trường.
Cái bầu không khí ngập tràn bóng đá ấy đã kéo dài suốt nhiều ngày qua, đi đâu cũng nghe người ta nói về banh, bóng, về kỳ tích của U23 Việt Nam, về một vị HLV già với những chiến thuật hiệu quả mang lại thắng lợi cho đội tuyển. Người ta bình luận về bóng đá từ bàn làm việc đến... bàn nhậu, đàn ông nói về kỹ thuật, phụ nữ suýt xoa cái vẻ đẹp trai của các nam cầu thủ. Nhưng dù nói về chủ đề gì thì nữa, thì ai cũng đều cảm thấy rất vui, và tự hào!
Ngày hôm nay cũng như đêm chung kết 10 năm trước, đội tuyển Việt Nam đã không phụ lòng hàng triệu người dù có những giây phút tim chúng ta như chực rớt ra ngoài sau những pha lên bóng nguy hiểm của đội bạn.
Sau bàn cứu thua của thủ môn Bùi Tiến Dũng và lượt đá luân lưu thành công của Văn Thành, tiếng hò reo vang khắp mọi ngõ phố: "Thắng rồi bà con ơi!". Tôi đã phải đứng lặng nhìn mọi người nhảy cẩn lên ôm lấy nhau trong hạnh phúc, họ cười đến lạc giọng, khóc đến cay mắt.
Một anh bạn đứng kế bên quay sang cười tít mắt: "Vui quá anh ơi. Tưởng như đang mơ!" - rồi leo lên xe hoà cùng dòng người hân hoan trên phố. Tôi chợt nhận ra ở khoảnh khắc ấy mọi người gần nhau đến lạ. Đó là lúc bạn chẳng còn quan tâm đến những chuyện như quen hay lạ, sang hay hèn, trẻ hay già... chỉ cần có cùng một niềm vui thì cùng vui, cùng cười, cùng ôm và cùng đập tay ăn mừng chiến thắng với nhau.
Đường phố vui hơn đêm 30, nên nhìn ai cũng thấy dễ thương
Chiến thắng lúc này không còn là sự hơn thua của một trận đấu, mà nó thật sự trở thành niềm vinh dự của hàng chục triệu con tim. Trong giây phút hai tiếng "Việt Nam!" được hô vang đầy tự hào, chúng ta dường như trở thành một.
Đây là dịp hiếm hoi mà bạn gặp ai cũng thấy họ cười, gặp ai cũng có thể tay bắt mặt mừng cười thả ga. Thậm chí những anh cảnh sát giao thông cũng vừa phân luồng vừa đập tay người dân mừng chiến thắng. Có một bạn đồng nghiệp kể: "Tối nay đang đi trên đường, tự dưng có mấy anh cổ động viên kéo vào bắt đập tay hô vang chiến thắng rồi mới cho đi. Chẳng quen biết ai nhưng tự nhiên thấy mọi người dễ thương nên mình cũng vui lây".
Ở Sài Gòn, những đèn hiệu hiện lên dòng chữ "Chúc mừng chiến thắng của U23 Việt Nam", hai bên vỉa hè, người dân đứng cầm cờ vẫy, tôi thậm chí còn thấy bác đầu bếp còn nguyên đồng phục lấy nồi nêu xoong chảo mà gõ tưng bừng trên đường Pastuer.
Bác phụ huynh già chở cậu con trai cấp 2 trên đường, thấy người dân vẫy cờ hô vang "Việt Nam", bác cũng cười toe, rướn người đưa tay lên hô "Dzô! Dzô!", cu cậu ngồi sau nhìn bố mà cười khúc khích. Tại những ngả đường ùn tắc, hôm nay kèn xe cũng reo lên inh ỏi nhưng không ai mỏi mệt cả.
Tắc đường thôi mà, không đi được thì cùng reo hò với người đi đường trong lúc chờ các anh CSGT đến điều tiết. Có mấy bác tài xe buýt, chở xong lượt khách cuối rồi đánh xe về bến thì bị kẹt cứng ngắc, bác không buồn phiền gì, lấy lá cờ chuẩn bị sẵn rồi vẫy trong xe. Đêm nay là một đêm vui mà!
Sau giờ làm hôm nay, bạn phát hiện sếp mình cũng dễ thương lắm, nói đùa cỡ nào cũng không giận, còn tính đến chuyện cho nghỉ cả ngày mai để công ty ăn mừng chiến thắng. Và khi bạn bất chợt nhận được tin nhắn từ mẹ: "Tối nay con đi "bão" ở đâu để bố mẹ đi cùng" thì bạn biết rằng thì ra có những giây phút hiếm hoi trong cuộc đời mà ai cũng đáng yêu như thế!
Đã lâu lắm rồi chúng ta mới lại vui như vậy, cờ hoa phủ kín những con đường, âm nhạc rộn ràng đến từng ngõ hẻm. Nhà nhà mở tiệc, người người ăn mừng, Việt Nam đêm nay "vui quên Tết".
Theo kênh 14.